Trời mưa khóc vì ai
Có vơi nỗi ưu hoài
Phải chăng người đồng cảnh
Trời riêng khóc cho tôi?
Mỗi lần nghe mưa rơi xuống là lòng nó lại khắc khoảng những câu thơ của ngày mưa, những lời hát của hạt trắng...Mưa là thế, với nó mưa thật đơn giản, đến rồi lại đi....Mưa không giống nắng chỉ chiếu rực rỡ vào buổi sáng .Cũng chẳng giống gió lang thang không ngừng định, mà mưa chỉ là khoảng thời gian đổ xô theo mùa, có mùa của mưa là mưa lại đến. chỉ thế thôi, đơn giản 1 cách lạ thường....
Người ta thường bảo với nó rằng, mưa rất lãng mạn, dù lạnh lẽo nhưng lại là những khoảnh khắc thề ước đẹp đẽ của đôi lứa yêu nhau, lại là những ngày mong mỏi chờ đợi kết quả mùa thì, là những ngày sầu vắng của những ai cô đơn, và cũng là nỗi khát vọng của sự chờ đợi...Ấy mà với nó mưa không hoàn toàn là như thế vì nó đã từng nghĩ mưa đơn giản như 1 cái se lạnh vào ngày cuối mùa mà thôi...
Để rồi cho đến một ngày nó mới chợt phát hiện ra rằng: a thì ra với nó mưa đã có 1 cái nhìn riêng.Mưa không lãng mạn, cũng không hy vòng, chờ đợi hay nhớ mong gì với nó cả .Mà mưa với nó là thời gian....
Người ta vội vàng đến với những gì mới lạ, những gì lãng mạn của thiên nhiên mà vội quên đi rằng thời gian đang dần dần trôi qua cùng với tự nhiền.
Mỗi một mùa mưa là mỗi 1 năm lại trôi qua, trôi qua nhanh lắm đến nỗi nó không biết là trong những năm vừa qua nó đã chịu những gì và cảm nhận được những gì.Mưa trở nên gần gũi...à không, hóa ra mưa luôn ở bên nó và mọi người nhưng ít ai biết được rằng mưa đang thì thầm điều gì...
Mưa đến để nhắc nhở nó trân trọng thời gian, vì mỗi lần mưa đi qua chính là lúc nó vội vàng đánh rơi mất khoảng thời gian bên mình...Lạ vậy đó...mưa chỉ đơn giản là thời gian...nhưng nó không nhìn ra...và nó biết cũng ít ai có thể nhìn ra được điều đó...
Cuộc sống chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu thôi, thế mà thời gian lại là vô tận, lớn hơn cả cái vũ trụ kìa. Bởi lẽ đâu ai đếm được thời gian, cũng chẳng ai đong được khoảnh khắc quý giá...chỉ là 1 nụ cười của người thân, chỉ là cái nhìn ấm áp của bạn bè ...mưa đến...bắt nó ở nhà để cảm nhận điều quý giá ấy, thay vì những cơn gió mát luôn lôi kéo nó ra khỏi nhà để dạo chơi đó đây thì mưa lại giúp nó trầm tư suy nghĩ, để rồi phải biết trân trọng...
Và cuối cùng nó đã hiểu được giả trị thầm lặng của mưa.Thời gian?Có giữ lại được chăng? Nó tự hỏi khi nhìn mưa đi qua nhẹ nhàng....
By: RikaHang