Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Những vết thương mà chỉ thời gian mới có thể hàn gắn

http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN
http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN
http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN
http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN
http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN
http://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vNhttp://Blog.Uhm.vN

Có những trái tim đã hòa 1 nhịp đập thật sâu sắc để tạo nên những phút giây ngọt ngào gợi tả qua những dòng cảm xúc thật sâu lắng...
Tôi, một ngày bình thường của tôi lại diễn ra . Với những lúc yên ả bi quan nhìn về cuộc đời sắp xảy đến cho 1 tương lai của ngày mai tôi lại ko tiếc gì bỏ qua 1 vài phút nhỏ nhoi của sự sống để đọc một mẫu chuyện tình cảm ở những trang báo vàng của hạnh phúc. Mẫu chuyện lần này là 1 cái entry, 1 cái entry mà tôi nghĩ cũng bình thường như bao entry khác. Nó cũng có cùng ấy 1 số trang, cùng ấy 1 số dòng và cùng ấy 1 tác giả. Ấy thế mà không hiểu sao lần này khi đọc lên những trái tim hồn nhiên của 1 tuổi đời mới lớn tôi lại có 1 ánh nhìn rạng ngời trong con tim 1 cảm xúc bồn chồn đến lạ thường ... Phải chăng trong lúc này , trong những lúc tôi đang buồn và tuyệt vọng trong thế giới này thì tôi mới có thể cảm nhận 1 cách sâu sắc đến vậy
"Dạo này tôi hay nghĩ nhiều về cái chết
Tôi nghĩ tôi sẽ ra biển
Tựa đầu vào 1 tảng đá chờ thủy triều lên
Thế là tôi chết trong tiếng sóng biển rì rào , rì rào
Chết ngộp , chết sặc nước cũng chẳng vui vẻ gì nhưng được cái chết cũng khá mát mẻ
Muối sẽ sát trùng vết thương trong tim
Nhưng tại sao tôi lại phải chết nhỉ ?
Tôi chỉ kết thúc tẻ nhạt đến thế thôi sao ?
Tôi thà sống và gặm nhấm nỗi buồn của tôi
Đến khi nào có chỉ còn 1 mẫu bé tẹo thì thôi..."
Một cái entry làm cho người đọc cảm thấy 1 phần nào đó của niểm xót thương cũng như một phần nào đó của phần cảm phục . Có lẽ nếu có người cùng trạc lứa tuổi với tôi khi đọc nó thì cũng chỉ nghĩ nó là 1 enttry , 1 note bình thường mà trước đây tôi đã từng nghĩ. Hay người lớn tuổi hơn tôi lại nghĩ đó là 1 lời than thở vô cùng nhảm nhí của 1 đứa con nít ngây thơ nào chăng ? Có thể sẽ có thật nhiều lời comment như thế. Nhưng riêng với tôi , 1 comment duy nhất có trong trái tim tôi lúc này đó chính là 1 lời tâm sự , 1 lời tâm sự thật sự đồng cảm cho cái nỗi buồn ấy . Nỗi buồn , đó là 1 vật thể lạ , 1 vật thể mà không bik ai đã mang tặng cho nhân loại để cho cuộc sống này phải chen chút một cái nhỏ nhoi như thế
Sự sống và cái chết ? Điều đó có gì lạ lẫm trong từng cái nghĩ vu vơ của những chồi non vừa mới hé nở chứ ! Nhưng nó thật đặc biệt cho 1 ai đó cũng với biển khơi . Thật ngộ nghĩnh khi so sánh muối . Muối có thể xác sâu vào trai tim con người nhưng đồng thời nó cũng lại có thể sát trùng đi một phần nào đó vết thương sâu thẳm tận đáy con tim của tôi , của người viết và của tất cả mọi người
Chỉ đọc ngừng ấy dòng của 1 entry nhỏ nhoi tôi lại thấy hận , hận cho cảm xúc của mình . Là 1 học sinh từng được biết đến trong quá trình bồi dưỡng môn văn ở trường nhưng chẳng lúc nào tôi chịu ngồi bình yên để viết cho mình 1 dòng cảm xúc thật sự như hôm nay. Chẳng khi nào tôi nán lại 1 vài giây nhỏ nhoi để thốt lên tâm sự của trái tim cho 1 người nào cả . Đó là một lẽ sống của nội tâm mà trong thâm tâm của bản thân tôi không nhận ra đó là 1 điều của sự ích kĩ . Có lẽ tôi là 1 người chỉ biết nhìn về danh vọng và chỉ yếu đuối trong những tìm cảm của mọi vật . Nhưng khi đọc cái enttry trên tôi lại gục ngã trước sự nhỏ nhoi của mình . Tôi đã đặt sự bi quan của cuộc đời lên trên hành trình của cuộc sống mà tôi đã quên mất 1 điều mà tôi cần phải làm để vượt qua nỗi buồn . Đó là đứng vững trên nỗi buồn đó .
Thất bại trong kì thi Văn , tôi đã sục sùi trên gương mặt của mình 1 nét buồn thầm kín . 15 phút Hóa ko làm được , hỏi tôi có buồn không ? Tôi buồn chứ!! Buồn và sợ sệt đến tuyệt vọng . Ấy thế mà tôi đã làm dc gì để có thể gọi là buồn . Tôi đã từng bao giờ thoát khỏi sự run sợ khi nhìn vào những bài kiểm tra kém , tôi đã bao giờ đặt trái tim bình tĩnh thực sự của tôi và bài văn nào chưa ? Tất cả đều không ? Tôi không làm dc ! Vì tôi thật sự yếu đuối và sự yếu đối của tôi không đáng để người đời cảm thương cho.
Trong phút chốc của thời gian , mất đi sự bình tĩnh tôi đã ko làm dc gì !Trong khoảnh khắc , mất đi trái tim tôi đã đánh mất cả 1 giá trị lớn lao của tâm hồn. Điều đó hoàn toàn ko đáng . Điều tôi cần làm và cần biết trong cuộc sống là niềm tin , cần bik trong lúc này , trong giây phút này đó là "hãy khóc" để rồi tất cả sẽ qua . Nước mắt sẽ có vị rất đắng ! Biết sao không ? Vì nó tích tụ nỗi buồn trong đó . Nếu tôi không khóc để cuốn trôi đi hết cái chết đó thì chính tôi sẽ nuôi căn bệnh buồn tủi trầm trọng đó ko bao giờ phai . May rủi, buồn vui trong cuộc sống đó là chuyện hết sức bình thường . Quan trọng là ta phải làm sao để đương đầu với nó , vượt lên nó để nhận diện rằng nỗi buồn , cái xui ấy chỉ là một cục đá trên bước đường này
"Cuộc sống của mỗi người là một bức tranh mà chính bạn là họa sĩ . Và chẳng có lý do gì để không chọn rực rỡ thay vì những gam màu u tối
Có một chân lý đã cứu rỗi cuộc đời tôi , rằng ngay cả những nỗi đau tệ nhất thì thời gian cũng có thể hàn gắn...
Ngày đẹp dịu dàng làm sao , đẹp như tuổi 15 của tôi và của mọi người "

3 nhận xét:

  1. Không biết bài viết nào là của Hằng bài viết nào là sưu tầm, nhưng chị rất thích đọc mấy cái bài viết ở blog cưng, thật nhẹ nhàng, chân thành và cảm xúc rất thật

    Trả lờiXóa
  2. toi dong cam voi bai viet tren. that dang thuong cho mot mam no moi vua dc he ni.khong biet se ra sao . nhung toi chuc no se gap nhiu tot dep

    Trả lờiXóa
  3. Lâu quá rồi Hằng không biết bài ưữa àh, hay do việc học chiếm hết thời gian rồi. Chúc Hằng giáng sinh vui vẻ, an lành nhe

    Trả lờiXóa

 

BABY LOVE © 2008. Template Design By: SkinCorner